Em, Đà Lạt và Anh

Chuyện Đà Lạt: Bài viết đầu tiên chia sẻ với Chuyện Đà Lạt là một đoản văn nhẹ nhàng như sương khói. Màu sương khói của một buổi hoàng hôn chóng vánh và nhiều nuối tiếc đi qua trong thời tuổi trẻ. 

Tác giả muốn viết tắt bút danh bên dưới bài viết và mở ngoặc đơn: “Một người yêu Đà Lạt”.  Trân trọng giới thiệu!

*

Có những buổi chiều vẫn chờ để nhắc nhớ trong đời.

Chúng tôi gặp lại nhau.

Ừ, chúng tôi đã gặp lại nhau, ngẫu nhiên, cũng có thể là sự ngẫu nhiên đầy dụng ý của đất trời, của nhân duyên kì lạ này. Có thể là lần cuối, trước lúc tôi rời hẳn đi. Chúng tôi đi quanh quả đồi – quả đồi lần đầu hai đứa bỏ làm, gặp nhau để ngắm hoàng hôn.

Cây thông “trung niên” thân thương của chúng tôi vừa bị đốn. Vết thương đứt gãy ở thân cây vẫn đó, còn mới. Anh đoán nó vừa bị đốn một, hai hôm gì đó thôi. Hai đứa buồn rười rượi. Có những sự việc bình thường đến vô tình của đời sống này, nhưng với chúng tôi là cả một câu chuyện, một nỗi đau, một thở dài trong tim, một sự âu lo hằn rõ trong lòng mắt nhau. Như kiểu chúng tôi sống thuần hậu, tự nhiên với đất trời, nâng niu từng ngọn hoa dại và lo sợ cho những cánh rừng sẽ vĩnh viễn mất đi trên thành phố này…

Sở dĩ tôi nhớ rõ cây thông bị đốn kia vì một chiều cuối tháng 11, anh đốt đống lửa nhỏ gần đó cho tôi và mấy con chó nhỏ của anh sưởi ấm, đỡ muỗi trong lúc chờ trăng lên. Trong tầm mắt rất hẹp và mờ ảo của tôi, vẫn rõ ràng chừng đó cây thông, nghiêng ngả tự tại rất duyên, vẫn nhớ vị trí của từng chòm sao anh chỉ. Anh là tay rất “sành” về các vì sao, anh bảo “anh chỉ rành về đám sao trên trời, anh chẳng hiểu gì về phụ nữ cả, nhưng anh vẫn yêu cả hai”.

Chúng tôi đứng lại, ở góc mà anh chọn rất “lãng tử” để nhìn ra hồ. Tôi tự hứa với anh sẽ không bao giờ đến lại góc này, với bất kì ai, thậm chí là một mình. Khoảng đất đó, chỉ hiện hữu một lần trong đời. Cả hai đứng đó thật lâu, mắt xa xôi và tìm kiếm, tôi hỏi bâng quơ:

“Nếu mình gặp nhau ở nơi nào khác chứ không phải Đà Lạt, mình có yêu nhau không?”

“Ừm, anh không chắc.”

“Nhưng dù sao mình cũng gặp nhau ở đây rồi?”

“Vậy anh là gã ăn mày gặp may.”

Chúng tôi vẫn đi, những tia nắng ngập ngụa trong đáy mắt, lấp đi những khoảng đời cứ len lén nhìn vào nhau. Anh cười ngờ nghệch:

“Cuối cùng thì em yêu thành phố này hơn bất kì người đàn ông nào.”

Tôi vẫn không nói, bước chân chùng lại phía sau. Ừ, vì thành phố này mà tôi yêu anh. Nhưng anh cũng không biết, vì anh mà tôi thao thiết đến hoang đường thành phố này.

Làm sao anh biết.

Chúng tôi bây giờ như hai người xưa gặp nhau sau chục năm xa cách, ngờ nghệch, nghi hoặc, thoáng xa lạ. Chuyện xưa như cơn mơ dài đầy ngờ vực. Trên đồi, chúng tôi là hai thực thể độc lập, cô đơn, như hai sợi dây rất mong manh song song giữa đất trời này. Kẻ này chẳng dám nhìn vào người kia. Có chăng chỉ len lén khẽ khàng sau lưng nhau. Cả hai thôi nói về phố, như một hiệp định mà hai đứa đã âm thầm thoả thuận khi nhìn vào mắt nhau. Bởi, nói sao cho hết, bao nhiêu cho vừa những yêu thương ngút ngàn, cả những tổn thương sâu vẫn âm ỉ.

Gió thổi từng đợt lạnh cóng, tóc hai đứa tả tơi, tuyệt nhiên, chẳng có bàn tay nào tìm đến nhau. Tôi áp hai tay vào má, cứ hít hà xoa xuýt. Anh buông thỏng hai tay vào túi áo vải dù màu rêu đã bạc mùi sương gió…

Đến một lúc nào đó, con người ta phải tự loay hoay với chính bản thể cô đơn, yếu ớt và chằng chịt những vết xước của mình. Chẳng ai đủ sức ủi an, nâng đỡ ai nữa.

Chúng tôi nhìn về những ngày qua bằng sự ngưỡng vọng, mơ ước và xa xăm, rồi cũng nhìn mình của bây giờ bằng sự yếu đuối, chơi vơi, rã rượi.

Ngay lúc này, tôi không biết tình yêu đã từng xảy đến chưa, nhưng sự cô độc của chúng tôi, là có thật, luôn hiện hữu.

Chúng tôi nói về những thành phố khác mình gửi lại ít nhiều yêu dấu, là Sài Gòn, Hội An, Nha Trang, Quy Nhơn, thị tứ B’lao,… Tôi miên man kể về Huế trong trập trùng nỗi nhớ. Anh kể về những vùng cao Tây Bắc anh đi mùa hè năm 2014 và động viên tôi hãy đến đó một mình sau Tết. Anh sẽ là gã tình si với mây trời mà lang thang hoài, tôi sẽ ra sao, ngày sau, chẳng rõ, chẳng cần phải rõ. Chúng tôi luôn là sự bất ngờ với chính mình, nên chẳng đoán định được gì.

Màu nắng nhạt dần, gió hiu hắt hơn, chúng tôi bình thản san sẻ nhau điếu thuốc nhỏ, như những hơi thở ấm áp cuối cùng. Và bình thản chia xa. Chẳng nói thêm lời nào. Anh ngược vào núi xa, tôi chạy về phố, đường thênh thang, lòng nhàu nhĩ…

Bằng tất cả những ngây dại và già dặn của em, bằng tất cả những lạnh lùng và kì quặc của anh, bằng tất cả những ngông nghênh và yếu đuối của chúng ta-dành-cho-Đà Lạt.

T.U (Một người yêu Đà Lạt)

Ảnh: Chuyện Đà Lạt