Trong mù sương của ảo giác

Tôi đặc biệt rung động trước những ngôi nhà cổ Pháp ở Đà Lạt. Chúng làm tôi xuyến xao bồi hồi xót xa như thể tôi từng là một phần của chúng.

Như thể tôi đã từng là viên gạch, đám rêu, cành hoa vươn bên cửa sổ hay thậm chí là một vệt nắng phủ lên lớp cổ kính màu đỏ nâu vàng ảm đạm đặc trưng rất rõ của một đô thị ẩn dấu chìm khuất và có khi sẽ tan biến trong chốc lát mất thôi nếu những hôm sương mù dày đặc câm nín và giá lạnh.

Nhìn những ngôi nhà cổ, tôi như một kẻ bị thôi miên đến dại người.

Tôi thấy chúng tôi đứng trong khung cửa sổ song trắng, sau lớp màn rèm ren hoa đầy kiêu các và gợi đắm một quá khứ nhắn sắc của mỹ miều thanh tú. Ôi chộn rộn một cuộc sống với rượu và nến, hoa hồng và dương cầm, tình yêu và tình dục và cả những ngọn pha lê trong đến mức như chực vỡ ra rơi xuống vương vãi và bước chân tôi đã từng giẫm lên nó đến mức máu tràn tuôn và đôi bàn chân tôi nhón lên đưa cổ mình trắng ngà vào sợi dây thòng lọng đầy tiếng réo gọi. Tiếng súng tự bắn, tiếng chim quạ kêu xé toạc cả đám gai của bụi hoa hồng tỉ muội, từng cánh bé tí ti rơi xuống mải mê như máu nhỏ giữa đỉnh đầu. Bóng trắng biến mất khỏi khung cửa sổ đầy gió. Tôi vừa chạy đi đâu? Tôi của hiện tại băng ngang qua lằn ranh của thời gian không gian ký ức nhạt màu có mặt ngơ ngác giữa ngôi nhà lạnh toát với chân trần dưới lớp sàn gỗ bóng loáng thơm mùi trầm hương đâu đó vọng lên tan ra trong tim. Bước chân tôi tìm tôi rón rén, có ánh nến phực, gió lay như một dãy nốt piano gầm lên. Tôi giật mình hoảng sợ khi những chùm đèn lớn rực rỡ trên đầu chớp tắt liên hồi rồi rơi xuống vỡ oà trước mắt. Rồi nước mắt tôi giàn giụa không kìm lại được. Cố bình tĩnh, tôi rời đi, về phía khu vườn có bạt ngàn hoa thơm hơi thở của quỷ.

Những bông hoa rũ xuống, trắng và vàng, hương thơm khuyến dụ, khiêu khích trí óc đê mê huyễn hoặc, nâng cả cơ thể, tâm hồn về trong một mê cung không lối thoát.

Bằng như cách này, chúng ta hay tôi đã mắc kẹt lại, khó rời thoát khỏi vùng ảo ảnh. Hàng trăm bông hoa rũ xuống, phà nhẹ những làn hương; hơi thở của quỷ dụ dỗ rồi chúng đưa những cánh tay ghì xiết cả thân hình tôi lại.

Tôi chỉ còn là tôi giữa một chiều không gian duy nhất, chẳng thực tại hay quá khứ, mà chính giây phút tôi nhìn thấy ngôi nhà cổ tận hơn trăm năm cô đơn đã ghì xiết bóp nát khiến con tim tôi rung động mãnh liệt và bồi hồi đến mức tê dại.

Có phải chúng đã dẫn lối khiến tôi từ bỏ tất cả ở Sài Gòn để tìm về đây như nguồn cội. Hay tiền kiếp đã gọi mời tôi về lại, chỉ để nhìn và khóc dưới những cơn mưa lạnh toát của những buổi chiều Đà Lạt đầy cô đơn và nước mắt…

C’était le temps des fleurs

On ignorait la peur

Le lendemain avait un goût de miel

Ton bras prenait mon bras

Ta voix suivait ma voix

On était jeune et on croyait au ciel…

Đó là những khoảnh khắc tươi đẹp

Chẳng biết sợ hãi là gì

Ngày mai đều tràn đầy mật ngọt

Tay bạn nắm lấy tay mình

Giọng nói của bạn cũng là giọng nói của mình

Chúng mình đã lớn

Và chúng mình tin vào trời xanh…

(Les Temps Des Fleurs)

Trần Quế Ngọc