La Văn Tuân là cây bút thơ nổi trội trong đời sống sáng tác trẻ tại thành phố Đà Lạt khoảng cuối thập niên 1990, khi anh còn ở giảng đường đại học. Tốt nghiệp Đại học Đà Lạt (K18, Việt Nam học, 1994-1998), La Văn Tuân trở về quê nhà Phan Thiết làm việc. Dù vậy, tâm tính Đà Lạt đã ít nhiều nhiễm vào thơ anh, làm nên sắc thái phiêu bồng, lãng mạn và giàu hoài niệm.
Chuyện Đà Lạt trân trọng giới thiệu đến bạn chùm thơ trích từ hai tập thơ Con lắc thời gian (2004) và Lời chim ban mai (2019) của tác giả này.
Thêm một lần Đà Lạt
Mưa và rừng thông trắng xóa
Cánh hoa còn rung rinh buồn
Thành phố dường như đa cảm
Hòa vào xứ khác niềm thương
Bước chân vòng qua sườn núi
Chênh vênh tiếng hát sa mù
Thành phố vàng hoa quỳ nở
Vẫn còn một chút hoang vu
Nếu thêm một lần anh đến
Ché rượu lại tràn niềm vui
Thành phố hiền như hơi thở
Mimosa hé môi cười
Nếu thêm một lần lỗi hẹn
Dưới gốc thông em vẫn chờ
Thành phố như lên tiếng gọi
Dặt dìu từ những bài thơ.
1997
Đất nhớ
Đôi khi muốn trốn nhà
làm cuốc xe đò lên trên ấy
cặm cụi dốc đồi
thăm lại mấy đường hoa
ghé quán ủ tay ly cà phê ấm
nhìn màu áo len em ngang qua
Đôi khi ngỡ mình người Đà Lạt
đi xa
chạnh lòng gió tha hương
quặn về cố xứ
mỗi khi biển nổi phong ba
trời âm u và mưa đổ nhớ
May mà chỉ cách hai trăm cây số
nên dễ phỉnh phờ mình:
mai sẽ về thăm.
Phan Thiết, những ngày áp thấp 2008

Hương xưa
Hoa nào thơm như dạ lý
Trăng đông Đà Lạt lạnh mềm
Màu nào bằng quỳ vàng dại
Hừng tươi vạt nắng trước hiên
Tình nào ấm như Đà Lạt
Vòng tay sương khói đời người
Đồi lũng nhiều khi gối mỏi
Lịm câu “Xin đừng quên tôi!”
Mùa về vãng lời thương nhớ
Tìm ai dốc khuya lặng thinh
Cội thông già nghiêng bóng đợi
Hương xưa thoảng đến vô tình.
2017
La Văn Tuân